NGÃ DU TỬ

TÌNH RIÊNG


Tặng Đoàn Duy Thanh
 
  Quê nhà khói bụi giăng mù
  Xuôi Nam tháng chÍn viễn du một thời
  Đất người một thuở rong chơi
  Sài Gòn hoa lệ nửa đời dọc ngang
 
  Bến Thành buổi ấy ngang tàn
  Cầu treo còn nhớ tiếng đàn xừ xê
  Đàn ai vọng tiếng lê thê
  Hai mươi năm nhớ… trôi về lãng du
 
  Bây giờ trời lại sa mù
  Bế bồng gia thất chạy vù áo cơm
  Nam nhi cũng một kiếp tằm
  Tài hoa nghèo khó có nằm chung chăn?
 
  Ừ thôi, về với chị Hằng
  Gởi trần gian chút giá băng cơ đồ
  Trăm năm về với hư vô
  Còn chăng là cái xác khô bụi hồng
 
  Gõ thuyền vỗ nhịp xa trông
  Còn ba con giữa bềnh bồng trần ai
  Ai về so chén lai rai
  Đôi dòng tâm sự lấp vài trống canh!
 
  Đời may còn chú bên anh
  Trong ngăn tim máu để dành tình nhau
  Bôn ba tóc ngã phai màu
  Thời gian còn những con tàu rời ga 
 
Nằm mơ đầy ắp mái nhà
  Giữa Sài Gòn chỉ thật thà tình Em ./.
                           NGÃ DU TỬ

Được bạn: vdn 14.6.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TÌNH RIÊNG"